chỉ là cách mà họ gọi tôi. Theo tên ngài Obama. Họ nghĩ tôi giống ông ấy”.
Cô quan sát kỹ hơn và nhận thấy cậu ta thực sự giống ông ấy.
“Ðó là vì tôi mang nửa dòng máu người da đen, một phần da trắng, và một phần của dân Puerto Rican”
“Ồ, mình nghĩ đó là lời khen tặng”, cô nói.
“Không hẳn như cách chúng nói đâu” cậu ta trả lời.
Cô quan sát cậu ta khi ngồi gần bục cửa sổ, dường như cậu ta mất đi vẻ tự tin, theo cảm nhận của cô, cậu ta có vẻ nhạy cảm. Thậm chí là dễ bị tổn thương. Cậu ta không cùng hội với những đứa kia. Có vẻ hơi điên rồ, nhưng cô có cảm giác được che chở từ nơi cậu ta.
“Mình là Caitlin”, có nói, nhìn vào mắt cậu ta và chìa tay ra.
Cậu ta ngước lên, vẻ ngạc nhiên, nụ cười nở lại trên môi.
“Tên mình là Jonah”, cậu ta trả lời.
Cậu ta bắt tay cô thật chặt. Một cảm giác như là điện giật chạy dọc cánh tay khi cô chạm vào làn da mềm mại ấy. Cảm giác tan chảy. Cậu ta vẫn nắm chặt tay cô. Và cô thì không ngừng mỉm cười lại.
*
Thời gian còn lại của buổi sáng thật đáng chán, lúc này Caitlin cảm thấy đói cồn cào khi bước chân vào quán ăn tự phục vụ. Cô đẩy cánh cửa đôi và sửng sốt về không gian rộng rãi phía trong, tiếng náo nhiệt ầm ĩ như thể có hàng ngàn học sinh đang đùa giỡn gào thét. Cảm giác giống như bước chân vào một nhà thi đấu vậy, trừ việc cứ cách hai mươi thước lại có một nhân viên đứng gác, ở giữa các lối đi, canh gác nghiêm ngặt.
Như thường lệ, cô không biết đi lối nào. Cô ngó quanh căn phòng rộng lớn, và cuối cùng cũng tìm thấy chồng khay lấy đồ ăn. Cô cầm lấy một cái, và chọn đồ ăn ở quầy dài để thức ăn.
“Ðừng có mà chen ngang, đồ bị thịt!”
Caitlin quay sang và thấy một cô ả mập ú, cao hơn cô chừng nửa thước, đang ném cái nhìn giận dữ về phía cô.
“Tôi xin lỗi. Tôi không để ý—”
“Xếp hàng phía sau đi!” một cô gái khác đớp lời, dùng ngón tay cái của mình để chỉ về phía đó.
Caitlin quan sát và nhận thấy phải có ít nhất hàng trăm đứa xếp hàng phía sau. Có vẻ như là đã chờ đợi đến hai mươi phút rồi.
Khi cô bước dọc theo hàng dài để đi về phía sau, một đứa cùng hàng đang xô đẩy đứa khác, nó bay lên phía trước mặt cô, chân giậm mạnh xuống nền.
Thằng đứng đầu hàng nhảy chồm lên đầu thằng kia và bắt đầu thụi vào mặt nó.
Quán ăn nổ tung với những tiếng gào thét phấn khích, hàng chục đứa quây xung quanh.
“ÐÁNH ÐI! ÐÁNH ÐI!”
Caitlin lùi lại vài bước, chôn chân theo dõi cảnh tượng náo loạn trong nỗi hoảng sợ.
Bốn nhân viên an ninh cuối cũng có mặt và can thiệp kịp thời, tách rời hai thằng nhóc đang say máu và lôi chúng đi. Họ dường như không có vẻ gì vội vã lắm.
Cuối cùng Caitlin cũng lấy được đồ ăn, cô nhìn khắp phòng, hi vọng thấy bóng dáng Jonah. Nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu.
Cô đi xuống giữa lối đi, qua hết bàn này đến bàn khác, bàn nào cũng nhồi nhét đầy học sinh. Có một vài chỗ còn trống, nhưng những chỗ trống này có vẻ không mời chào cô, đó là những chiếc ghế cạnh tụi học sinh đi theo nhóm đông và tụ tập ngồi cùng nhau.
Cuối cùng, cô cũng tìm được chỗ ngồi ở bàn trống đằng sau. Tận dưới cùng, một cậu trai người Trung Quốc thấp bé với điệu bộ èo uột, ăn vận nhếch nhác, cúi gằm mặt xuống khay thức ăn của mình.
Cô cảm thấy cô độc. Cô cúi xuống kiểm tra điện thoại. Có vài tin nhắn mới cập nhật trên Facebook từ những người bạn ở thị trấn cũ. Họ muốn biết tình hình ở chỗ mới của cô ra sao. Chả hiểu sao, cô không có hứng thú trả lời; cảm thấy như họ xa cách quá.
Caitlin ăn được chút ít, cảm giác kinh hãi của ngày-đầu tiên vẫn lởn vởn trong đầu cô. Cô cố thay đổi dòng suy tư. Cô nhắm mắt lại. Nghĩ đến chỗ ở mới của mình, căn hộ không có thang máy ở tầng thứ năm của khu ổ chuột nằm trên con phố 132. Nỗi kinh hãi lại gia tăng đôi phần. Cô lấy hơi thật sâu, cố tập trung đến một thứ gì đó, những thứ tốt đẹp trong cuộc sống của mình.
Em trai cô. Sam; mười bốn tuổi mà trông như anh chàng hai mươi. Sam hình như cũng chẳng bao giờ nhớ mình là em út trong nhà. Thằng nhóc luôn hành xử như là anh trai cô vậy. Thằng nhóc trưởng thành trong môi trường khắc nghiệt và đầy khó khăn, với việc Cha bỏ đi, rồi trong cách Mẹ họ đối xử với hai chị em. Cô có thể nhìn thấy những chuyển biến tâm lý của em mình và nhận thấy nó đã bắt đầu trở nên khép kín hơn. Cô không ngạc nhiên trước việc nó thường xuyên ẩu đả ở trường. Cô sợ rằng mọi thứ sẽ đi theo chiều hướng tồi tệ hơn nữa.
Nhưng khi gần Caitlin, Sam luôn tỏ rõ sự thương yêu đối với cô. Và cậu em trai, như là mối quan tâm thường trực duy nhất ở trong suy nghĩ của cô, người duy nhất cô có thể tin cậy. Thằng nhóc dường như vẫn giữ được sự mềm yếu còn sót lại để dành cho cô trong thế giới này. Cô sẽ làm hết sức để che chở cho em trai mình.
“Caitlin?”
Cô nhỏm dậy.
Ðứng ở phía xa, một tay cầm khay thức ăn, tay kia xách hộp đàn vĩ cầm, là Jonah.
“Cậu không phiền nếu mình đến ngồi chung bàn chứ?”
“Ừ—Ý mình là không có gì”, cô nói, vẻ bối rối.
Ngớ